Cái hẻm nhỏ thông ra hẻm chính bị bể cống, bà con hùn lại xây cống mới. Hẻm nhỏ, lại cụt nên thầy thợ ông Bảy toàn phải làm đêm….

Buổi đêm, một cô gái nhỏ nhắn, nhảy chân sáo qua chỗ mấy người thợ đào cống, đi ra đầu đường, chỗ xe bánh mì heo quay, cô xòe tay ra với người bán bánh mì, một hai tờ tiền cuộn tròn, bán cho má con mười ổ. Chị bán xe bánh mì có lẽ mập gấp đôi ông chồng đang ngồi quấy ly cafe đá ngay đó, chị gần như hét lên với anh chồng: “Mười ổ, vô phụ coi!”. Ổ mười lăm nha. Tiếng dạ gọn lỏn rơi mất giữa dòng xe.

Hai vợ chồng làm thoăn thoắt, cái bọc bánh mì nhanh chóng được giao cho cô bé, người chồng lại quay quay mặt quấy ly cafe của mình còn chị hỏi giật cô bé: Mà nè, mua cho ai dữ vậy, nhà mày có hai má con ăn sao? Cô bé cười, dạ má con đâu có ăn bánh mì, má biểu mua cho thợ chú Bảy đang làm cống, tại đêm nay chú Bảy nói làm nguyên đêm cho xong. Chị bán bánh mì khựng lại một giây, rồi nói, chờ chút, vậy thôi tính má mày một trăm thôi. Chị mở ngăn kéo đưa lại cô bé tờ năm chục. Cô bé cầm tờ tiền lóng ngóng, còn chưa kịp hiểu hết câu chuyện thì chị bán bánh mì đưa tiếp cho cô một gói thuốc, nè, mày đưa ông Bảy gói Mèo giùm tao, biểu chả làm lẹ giùm, bụi thấy mẹ rồi.

-st-