Trưa Sài Gòn trời âm u, khác hẳn cái nóng hầm hập mấy ngày trước, ở một con đường đông đúc, từ một quán cơm bên đường bước nhanh ra một người phụ nữ đẫy đà, phốp pháp, chị lật đật băng ào xuống đường theo chiều của mình mà không nhìn hướng ngược lại. Vừa lúc đó một chiếc xe máy do một người đàn ông gầy nhom điều khiển đi ngược chiều sát vỉa hè không kịp thắng, đâm sầm vào chị, cú đâm khiến chị ngã phịch, chiếc xe máy loạng quạng rồi ngã theo. Người đàn ông chạy tới đỡ nạn nhân dậy.
– Ủa chị Bảy, đi hông coi chừng có sao hông chị Bảy?!
– Đù má, đau quá, đù má mày đi ngược chiều mày phải coi chừng tao chớ!
Cả hai được đưa vào lề cùng chiếc xe máy để tránh dòng xe đang ùn lại đằng sau với những tiếng còi inh ỏi. Chị Bảy, sau một hồi vừa chửi vừa than, tự nhiên xuống dọng:
– Ê, sao bữa giờ mày không ra ăn cơm quán tao, đù má ăn quán khác là chết mẹ nha mày, còn thiếu tao quá trời tiền đó.
– Dạ có đâu chị Bảy, tại ông già em sắp đi rồi, nên trưa về ăn cơm nhà ngồi với ổng chút cho dzui.
– Ủa, nói dzậy là sắp đi thiệt hả?
– Dạ, bữa nay hết biết gì rồi chị ơi, tụi em nhìn ổng chớ ổng mắt mở hổng lên rồi.
– Đù má, bữa giờ nói qua thăm chú Tư mà hổng qua được, giờ chả hết biết gì rồi.
– Thôi hổng sao chị Bảy, chuyện này biết lâu rồi, giờ cầu ổng đi lẹ cho khỏe.
– Ờ ờ, (lật lưng quần lấy mấy tờ hai trăm), mày cầm tiền mua giùm tao cái gì ngon ngon cho ổng ăn đi, chạy đi mua vịt tiềm đi, chả khoái món đó lắm.
– Trời ơi chị Bảy, em còn thiếu tiền chị mà chị còn cho em tiền.
– Đù má, ai cho mày hồi nào, tao biểu mua đồ gì ngon ngon cho chú Tư ăn chớ ai cho mày, mày lấy xài là chết mẹ mày nha mậy, cầm mày.
– Dạ, không có, em cảm ơn chị Bảy.
– Thôi đi đi, lần sau ngó chừng nha mậy, chạy xe ôm mà đụng người ta kiểu này là mệt à.
-st-